Như Phương

Đêm Tĩnh Lặng

Từ dạo anh đi em biết buồn  
Biết sầu vơ vẩn lúc chiều buông
Biết lịm hồn đau khi sương xuống
Biết lang thang trên bãi biển buồn
 
Một ngày bỗng tỉnh giấc chiêm bao
Cuộc đời là nơi chốn lao xao
Sao ta mê đắm trong nhung nhớ
Có có không không mãi đón chào 
 
Đêm nay trăng sáng treo ngọn cây
Ánh trăng tỏa sáng như ban ngày
Trong đêm tĩnh lặng không mây phủ
Vằng vặc như tâm đã phơi bầy 

Như Phương

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Đêm Tĩnh Lặng"